Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 9, 2022

Mùi của sự sống

  ́ Trưa nay mình ăn cơm với lạc. Nhai kĩ và chậm, thỉnh thoảng nhìn ra vòm lá cây xanh mát đung đưa đung đưa. Cơm ngon quá, thấy thật thơm, thật ngọt, thật ngon. Ăn giản dị nên vị nào càng rõ vị ấy, thật là trọn vẹn. Bất giác mùi cơm thơm, đưa mình nhớ tới mùi gạo thơm, mùi lúa mới. Lúa chín vàng thơm Từ nhỏ, hổng hiểu sao mình rất thích hít hà mùi gạo. Mỗi lần đi vo gạo nấu cơm đều tranh thủ nghịch gạo, lùa tay vào thùng gạo, đưa gạo lên mũi mà hít hà thật lâu. Mùi thơm thật ngon khó diễn tả... Giờ đến lớn hơn, mình vẫn giữ thói quen đó. Thỉnh thoảng nấu cơm vẫn thích hít hà gạo một hồi lâu rồi mới vo. Mùi gạo thơm, nấu chín vấn vương vẫn mang theo trong từng hạt cơm. Mà chỉ có ăn chậm, hoặc ăn riêng không lẫn với những món quá nhiều gia vị, bạn mới có thể cảm nhận rõ. Mùi của sự sống. Mùi của thiên nhiên. Mùi của diệu kì. Mùi đơn giản mà sao thật vấn vương. Có nhiều người ăn kiêng không ăn cơm. Vì quan niệm cơm và tinh bột có thể gây béo. Thôi thì mỗi người m

Nhân duyên đầy đủ, hạt sẽ nảy mầm

  Mấy năm trước, có lần mình mơ mộng, đang ngồi đánh đàn piano, còn 2 con mèo nhỏ chạy chơi xung quanh. Khung cảnh thật là đẹp và yêu. Nhưng rồi mình nghĩ, nhà rộng và có nhiều phòng thiệt đấy, nhưng ở phòng khách thì toàn là đồ gỗ của ông nội rồi, lấy chỗ đâu mà để đàn. Vả lại, lúc đó mình cũng còn chưa biết đàn là gì, các phím trên piano còn chẳng biết đồ rê mi ở đâu, thì đánh sao. chỉ mơ mộng vậy thôi rồi quên bẵng. Vậy nhưng, cách đây vài tuần, một buổi tối xinh, trong phòng riêng, mình ngồi đàn piano 1 bài hát thiếu nhi, còn 2 con mèo nhỏ đứng bên cạnh hát theo. Rộn tiếng đàn hát thiết vui. Mình bất giác, ủa ôi, lẽ nào mơ mộng năm nào bây giờ đang hiện hữu ngay trước mắt, ước mơ đã thành hiện thực một cách cứ nhẹ nhàng. Thiệt là không tưởng được Rồi khi Cà Chua học lớp 1, trường tiểu học khá gần nhà, mình thích lắm, vì chỉ cần bỏ thêm xíu thời gian đi bộ là mẹ con có thể tung tăng cùng nhau tới trường tới lớp hoặc đón con tan học về. Ấy nhưng, cũng chẳng đi bộ được l

Với tình yêu mà an nhiên lớn lên

Hôm qua, mình và 2 con trai tới lớp học bơi của con sau giờ tan học chính.  Trong khi cậu em lém lỉnh nghịch đùa trong nước với các kiểu bơi tự chế, thì anh hai bơi ngụp lặn cùng thầy dọc một bể lớn, bơi đi bơi lại. Thấy thật vui. Học những kĩ năng mới và tự tin lớn khôn. Thầy giáo của, một vận động viên bơi lội với nhiều huy chương vàng quốc gia, quốc tế, có trao đổi với mình về việc vận động của các con. Mình đọng lại 1 câu thầy nói khi chia sẻ làm sao thầy cao đến 1m9 trong khi bố mẹ đều ko cao: - Chỉ có vận động mới phát triển lên được chứ không phải các loại thuốc tăng chiều cao.  Người lớn cũng vậy nhỉ, chỉ có vận động chúng ta mới phát triển mới lớn khôn mà không ù lì bệ rạc.  Nhưng làm sao để chúng ta lớn khôn thật an nhiên?  Lúc đi về, 3 mẹ con cùng đi bộ băng qua đường.  Bao nhiêu năm qua, lần nào mình cũng nắm tay các con để qua đường. Vậy nhưng, hôm qua, con trai lớn đã khẽ khàng buông tay mình ra, và nói: - Mẹ để con tự sang đường ạ.  Mình mỉm cười, thả nhẹ, rồi đi chậm hơ

Những ngày chênh vênh

 Bạn thương mến.  Tuần qua của bạn thế nào?  Bạn có niềm vui gì trong cuộc sống, hay còn điều gì làm bạn buồn, hãy chia sẻ cùng mình nhé.  Phái Đẹp An Nhiên từ lâu trở thành một góc để mình thoải mái tâm sự, chia sẻ nhỏ to cùng các bạn. Những độc giả yêu quí.  Viết lách luôn khiến mình cảm thấy thật dễ chịu.  Hôm qua mình có 1 ngày vui, nhảy cẫng lên như em bé khiến tất cả những người xung quanh cũng lấp lánh niềm vui với mình. Mà niềm vui ấy đến từ 1 việc rất giản đơn, là tìm được cuốn sách mà mình cất công tìm bao lâu. Như gặp lại người bạn quý vậy.  Hôm nay,  cũng có những niềm vui đến với mình. Và cũng có cả những chênh vênh, lo sợ trồi lên trong lòng mình. Mình đang khởi động 1 vài dự án tới đây.  Tự nhiên, bỗng mình thấy sợ thấy hoang mang. Lỡ biết đâu mình ko thành công thì sao? Sợ thế này sợ thế kia.... Ngoài trời đang mưa rả rích nữa.  Tự nhiên, mình cho phép bản thân mình được sợ, được hoang mang, được chênh vênh, được bất định mà không cần phải gắng gồng gượng giữ mọi thứ th