Bạn thương mến.
Tuần qua của bạn thế nào?
Bạn có niềm vui gì trong cuộc sống, hay còn điều gì làm bạn buồn, hãy chia sẻ cùng mình nhé.
Phái Đẹp An Nhiên từ lâu trở thành một góc để mình thoải mái tâm sự, chia sẻ nhỏ to cùng các bạn. Những độc giả yêu quí.
Viết lách luôn khiến mình cảm thấy thật dễ chịu.
Hôm qua mình có 1 ngày vui, nhảy cẫng lên như em bé khiến tất cả những người xung quanh cũng lấp lánh niềm vui với mình. Mà niềm vui ấy đến từ 1 việc rất giản đơn, là tìm được cuốn sách mà mình cất công tìm bao lâu. Như gặp lại người bạn quý vậy.
Hôm nay, cũng có những niềm vui đến với mình. Và cũng có cả những chênh vênh, lo sợ trồi lên trong lòng mình.
Mình đang khởi động 1 vài dự án tới đây.
Tự nhiên, bỗng mình thấy sợ thấy hoang mang. Lỡ biết đâu mình ko thành công thì sao? Sợ thế này sợ thế kia....
Ngoài trời đang mưa rả rích nữa.
Tự nhiên, mình cho phép bản thân mình được sợ, được hoang mang, được chênh vênh, được bất định mà không cần phải gắng gồng gượng giữ mọi thứ thật tốt đẹp trong kế hoạch cần vạch ra sẵn.
Thiên nhiên đã nhắc mình vậy.
Hẳn nhiên sẽ có những ngày đẹp trời nắng tạnh ráo khô
Nhưng hẳn nhiên cũng sẽ có những ngày âm u mưa gió thậm chí bão tố cũng có.
Nghĩ như vậy, mình cho phép những cảm xúc được đến thật tự nhiên với mình. Dù buồn, dù vui, dù sợ....
Còn việc, thành bại hay không, mình cứ làm tốt phần mình là được, còn nhiều nhân duyên khác tác động lên nào phải chỉ một?
Nói như vậy, không có nghĩa là lười biếng và cho phép mình đổ tại hoàn cảnh.
Mình làm tốt nhất có thể, mình gieo hạt, mình chăm bón, mình tìm hiểu về hạt giống, nhưng còn thời điểm nào nảy mầm, đôi khi là trong dự định, đôi khi ngoài dự định mà bạn tính toán được.
Hạt mít mình đổ ngoài gốc cây cũng vậy.
Tự nhiên một ngày đẹp trời thấy một loạt nảy mầm.
Hay quả dưa chín thơm cũng vậy.
Mình không thể nói:
- Ê cây, tao chăm mày rất kì công. Nội trong 1 tuần mày phải ra hoa kết trái cho tao.
(Cười), vậy là mình thành người khờ nhất thế gian nhỉ.
Cũng ko có nghĩa là mình ko gieo, ko chăm sóc mảnh vườn, ngồi không đó mà đòi cây cối trong vườn ra hoa kết trái cho mình.
Vừa làm vừa thưởng thức.
Cho phép mọi tiến trình đi qua.
Cho phép những niềm vui hi vọng
Cho phép những chênh vênh hoang mang
Cho phép những nụ cười lấp lánh
Cho phép những hạt nước mắt rơi
Cho phép nhảy cẫng hồn nhiên như em bé
Cũng cho phép buồn thiu và xa xăm
Cuộc đời mầu nhiệm, đâu chỉ có mỗi niềm vui
Ngày xưa, thời trẻ dại
Mình chỉ thích vui hổng thích buồn
Nỗi buồn như cái gì ghê sợ
Phải đẩy đi phải chôn thật sâu
Ai buồn là người thất bại
Phải gắng vui mặc giằng xé trong lòng
Giờ lớn hơn, biết nâng niu nỗi buồn
Như một phần con người mình thôi ko trốn chạy
Như bầu trời ngày mưa cũng có nét đẹp nhẹ
Ngày bão tố cũng đến thật tự nhiên
Nếu quanh năm chỉ một màu nắng sáng
Cuộc đời bỗng vô vị biết bao nhiêu
Ôm niềm vui ôm cả nỗi buồn
Nhẹ đi qua những chênh vênh
Như những ngày mưa bão
Khi lòng mình đã thôi giằng xé
Cho phép mọi thứ đến thật tự nhiên
Bỗng ta trẻ dại và ngây thơ trước cả
Những nét đẹp kì diệu ngỡ ngàng không biết trước
Của cuộc sống này, vốn màu nhiệm biết bao nhiêu.
Bạn thương, nếu bạn cũng có một giai đoạn đi qua những chênh vênh.
Có thể bạn bị bầm dập
Có thể bạn bị giằng xé
Có thể bạn bị hoang mang bế tắc
Cứ từ từ thôi, chầm chậm từng chút
Con đường nào, cũng có lối ra riêng.
Yêu mình, yêu bạn, yêu cuộc đời.
Ôm những chênh vênh.
Nhận xét
Đăng nhận xét