Tối qua, mấy mẹ con đang chơi trong phòng.
Ông nội vác chăn bông to đùng lên.
- Chăn nè, chăn nè. Chăn mới mua nè.
Tụi mèo nhảy loi cha loi choi xung quanh ông. Ông cho chăn từ túi bọc ra, chăn bông ấm mềm, thơm phức. À, là chăn của tụi mèo nhỏ, từ mùa đông năm ngoái ông bà đã đem ra tiệm giặt và cất dùm lúc nào mà mẹ hổng hay. Tối mẹ có lên kho xem cái chăn cất đâu. Mà hổng thấy. Hóa ra, ông bà đã đem giặt và cất đi dùm. Năm nay, mùa đông lạnh ùa tới. Ông liền đem ra, mang lên phòng cho tụi nhỏ.
Hạnh phúc, ấm áp, thơm mềm.
Mùi tình thân, mùi gia đình có lẽ cũng ấm, cùng mềm, cũng thơm như chiếc chăn ấm giữa mùa đông vậy.
***
Ông nội "tính nóng như kem vậy", vì ông là 1 vị lãnh đạo trong công việc, ở gia đình ông cũng là người có tiếng nói, có quyền quyết định. Ông lo ngược lo xuôi. Lo bên nội, bên ngoại, lo anh chị em, lo các con các cháu, lo - làm - gánh vác đủ mọi thứ. Nên ông lúc nào cũng hừng hực như quan vũ. Nóng nảy, quyết liệt. Nhưng thiệt trong tâm chỉ toàn lo cho mọi người.
Mình về làm dâu gần 10 năm, cũng quen tính ông.
Nhiều khi ông quát sang sảng cả nhà, nhưng quát xong lại thôi. Ông lại cười toe toét, trêu chọc, nô đùa với tụi nhỏ. Đứa nào ông cũng yêu, cũng quý và cũng trêu cho phát khóc thì thôi.
Ông có cái bụng tròn vo to tướng, tụi nhỏ nhà mình từ khi bé tí teo lọt lòng, thì cái bụng to của ông đã là cái nôi ấm áp cho chúng nó chơi trên đó.
Mình thương quí bố nhiều lắm, dù mình là con dâu, dù mình bị ông quát đầy lần, ấm ức:
- VÂN ANH!!!
- Dạ!
- Tưới cây cái kiểu gì ướt hết xe, ướt hết sân nhà rồi!
- (Cãi) Ơ, bố, tưới cây thì phải ướt sân chứ.
- Phải để ý dưới sân chứ, nhỡ tưới vào người khác thì sao?
- Thì.....kệ ạ!!!!
- Nói còn cãi.
Đấy, kiểu vậy đấy.
Cũng vì tính nỏng nảy, hay quát mà đôi khi ông làm mất lòng nhiều người. Nhưng là con của bố, mình hiểu bố, mình thương bố nhiều lắm. Lúc nào cũng muốn lo mọi việc, làm mọi việc cho những người xung quanh, gia đình, họ hàng, cháu con, sao cho trọn vẹn nhất.
Bữa tối mùa đông lạnh, cả nhà quây quần bên mâm cơm.
Như thường lệ, ông sẽ lại trêu Sóc.
Bữa ăn nào cũng vậy, ông thích trêu Sóc em ghê lắm. Vì vui. hihi. Để Sóc em mời cả nhà ăn cơm, nhưng con ko mời ông ạ ăn cơm, vậy mới chịu.
Bà nội cứ trêu, hai ông cháu bằng nhau.
Ngày nào cũng được tắm đẫm mình trong những bữa cơm ấm.
Nhiều khi, nhìn bố mẹ - ông bà nội tụi nhỏ, mình cứ lặng lẽ trong lòng, con biết ơn giây phút này. Mong sao, bố mẹ cứ thật khỏe mạnh, thật sống lâu với con cháu. Ông cứ thật khỏe như vậy, cứ quát vang cả nhà, om sòm.
- ỐI zồi ôi, Cà Chua Sóc, mấy giờ rồi chưa dậy, nào để ông chụp ảnh gửi cô giáo nào.
- Sóc ông đưa đi học nào!!! Sóc sóc sóc. ( Sóc sẽ khóc giãy giụa, ko ko, con đi với mẹ.....Vậy đấy!)
Cuộc đời đã mang bố đi xa thật xa mình, 10 năm qua. Nhưng cảm ơn cuộc đời cũng đã trao tặng thêm cho con 1 người bố nữa. Đến giờ phút này, con vẫn được gọi: Bố ơi.....
Được ỉ ôi: Bố ơi.....
- Bố ơi, con bị hỏng cái đồng hồ, bố sửa giúp con với.
- Bố ơi, sàn nhà có cái đinh.
- Bố ơi, cái vòi nước bị hỏng....
- Bố ơi, cái bàn đạp xe đạp của Sóc bị hỏng
- Bố ơi, bố ơi.......
Để con luôn được viết về bố với cụm từ "Ông nội siêu nhân". Và để còn "cãi xoen xoét" bố nữa, bố nhỉ! ^_^
- Con ơi con, cái áo ba lỗ của bố này có bị nhầm với ai không nhỉ?
( Ông vừa hỏi vừa Kéo kéo mà vẫn không che nổi hết cái bụng super super toooo )
- Sao bố mặc thấy chật thế nhỉ?
Con đang rửa rau, quay ra nhìn ông, phì cười:
- Dạ, con nghĩ chắc không phải tại nhầm áo đâu ạ. Áo thì vẫn là của bố, có điều........ bụng bố to ra mà thôi!!!
Đây, hình minh họa hết sức chân thực về ông nội siêu nhân. hihi
Nhận xét
Đăng nhận xét