Lâu quá không viết Blog bỗng nhiên tay cứng đờ, vào lại trang blog cũng phải lần hồi một lúc mới làm được. Bỗng thấy, cái gì cũng phải làm đều đặn thường xuyên mới quen tay. Còn không dù kinh nghiệm, kĩ năng và tài năng mà cuộc đời cho bạn rồi cũng sẽ mai một dần đi. Phí hoài. Tuần nghỉ lễ, 30-4/1-5 vừa rồi là tuần mình bị Covid lần 2. Cũng không có gì đáng lo, mình coi nó như cúm. Trái lại với lần bị 1, mình rất tập trung coi như "kì nhập thất" để an yên lại và cân bằng năng lượng, tinh thần, tập trung tu tập trong phòng riêng. hihi. Tả sách, nghe pháp thoại.....Mấy khi có thời gian không bị bất cứ ngoại duyên nào lôi kéo như vậy. Lần số 2 này mình bị, tâm mình lăng xăng giữ lắm. Mình toàn làm những việc mà mình coi là không có giá trị, cho nên mình bị dằn vặt với chính nội tâm của mình. Hoài qua, 1 tuần bị ốm mà ko làm được cái gì hết trơn. Bởi mình so sánh với tuần nghỉ ốm Covid lần trước. Mình hoàn thành gõ lại bản mềm cuốn "Bệnh viên trả về, Phật Pháp cứu sống&
Tối qua, mấy mẹ con đang chơi trong phòng. Ông nội vác chăn bông to đùng lên. - Chăn nè, chăn nè. Chăn mới mua nè. Tụi mèo nhảy loi cha loi choi xung quanh ông. Ông cho chăn từ túi bọc ra, chăn bông ấm mềm, thơm phức. À, là chăn của tụi mèo nhỏ, từ mùa đông năm ngoái ông bà đã đem ra tiệm giặt và cất dùm lúc nào mà mẹ hổng hay. Tối mẹ có lên kho xem cái chăn cất đâu. Mà hổng thấy. Hóa ra, ông bà đã đem giặt và cất đi dùm. Năm nay, mùa đông lạnh ùa tới. Ông liền đem ra, mang lên phòng cho tụi nhỏ. Hạnh phúc, ấm áp, thơm mềm. Mùi tình thân, mùi gia đình có lẽ cũng ấm, cùng mềm, cũng thơm như chiếc chăn ấm giữa mùa đông vậy. *** Ông nội "tính nóng như kem vậy", vì ông là 1 vị lãnh đạo trong công việc, ở gia đình ông cũng là người có tiếng nói, có quyền quyết định. Ông lo ngược lo xuôi. Lo bên nội, bên ngoại, lo anh chị em, lo các con các cháu, lo - làm - gánh vác đủ mọi thứ. Nên ông lúc nào cũng hừng hực như quan vũ. Nóng nảy, quyết liệt. Nhưng thiệt trong tâm chỉ toàn lo